Không dám lấy chồng vì bị chứng đái dầm – tiểu không tự chủ

Ngày viết: 15/05/2020 - Cập nhật ngày 11/08/2023.

Tôi tên là Trần Thị Tuyết, hiện tại tôi đang là nhân viên kế toán của một công ty tư nhân ở Hà Nội. Tôi năm nay 28 tuổi, ở cái tuổi như tôi bây giờ, bạn bè cùng trang lứa hầu hết đều đã yên bề gia thất không thì chí ít cũng có người yêu. Tuy nhiên bản thân tôi lại không dám mơ mộng đến điều đó. Không phải vì ngoại hình tôi xấu hay gia đình tôi nghèo khó, cũng chẳng phải không có người đàn ông nào để ý tới tôi. Mà bởi tôi tự ti vì căn bệnh của bản thân mình, căn bệnh không quá nguy hiểm nhưng khiến cho bất kỳ ai nếu mắc phải thì đều cảm thấy xấu hổ và mặc cảm.

Tôi bị bệnh đái dầm từ nhỏ. Thời điểm phát hiện tôi bị bệnh này là lúc tôi lên 6 tuổi, khi bắt đầu bước vào lớp 1. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đã hết đái dầm từ lúc lên 3 thì lúc vẫn thường xuyên bị đái dầm. Lúc ấy, bố mẹ tôi cũng tìm đủ mọi cách để giúp tôi khỏi bệnh nhưng vẫn không khỏi. Kể cả việc đến gặp bác sĩ và sử dụng thuốc. Nhưng tất cả các phương pháp đều không có ích gì. Sau cùng gia đình tôi và tôi đành phải chấp nhận việc tôi phải sống cùng với căn bệnh này.

Tôi chỉ có thể hạn chế việc đái dầm bằng cách cố gắng không uống nước vào buổi tối và đi vệ sinh trước khi đi ngủ. Việc đái dầm của tôi xảy ra không thường xuyên mà bị vài ngày rồi một thời gian mới bị tiếp. Những lúc ấy, tôi thường nằm mơ mình đang đi vệ sinh, tỉnh dậy rất mệt mỏi, tim đập nhanh. Bệnh đái dầm khiến bản thân tôi luôn mặc cảm, xấu hổ và chẳng dám đi đâu xa dài ngày. Điều này ảnh hưởng tới cả việc tôi kết thân với bạn bè và có bạn trai.

Khi tôi vào đại học, trong khi đám bạn tôi đều có bạn trai thì luôn lo sợ nếu ai đó thích mình, tôi sợ rằng người tôi thích sẽ biết tôi bị bệnh đái dầm. Mãi đến năm cuối, tôi quyết định mở lòng đồng ý yêu một bạn trai cùng lớp vì thấy bạn đó theo đuổi tôi suốt một thời gian dài. Tôi nghĩ rằng, nếu bạn ấy có biết tôi bị bệnh này có lẽ cũng không sao bởi bạn yêu tôi rất nhiều. Tuy nhiên tôi vẫn cố gắng giấu bạn ấy trong mức có thể. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, trong một lần 2 đứa đi du lịch xa với nhau, bạn trai biết tôi bị đái dầm. Ban đầu, bạn ấy có chút bất ngờ nhưng sau đó lại nói với tôi là không sao. Tôi cảm thấy mừng vì mình đã chọn đúng người. Nhưng sau lần đi chơi đó về, tôi cảm thấy giữa chúng tôi dường như có gì đó không giống như trước đây. Rồi 3 tháng sau đó, tôi nhận được lời chia tay từ người yêu với lý do: Mẹ anh nói rằng, em bị đái dầm thì có thể thận yếu. Mà như vậy có thể ảnh hưởng tới chức năng sinh sản sau này. Nên mẹ anh không muốn anh quen em nữa. Từng câu nói của bạn trai tôi lúc đó như dao cứa vào tim tôi vậy. Những điều trước đây tôi lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Cũng bởi vết thương lòng đó mà cho đến tận bây giờ, dù công việc đã ổn định, tuổi cũng đã cao nhưng tôi vẫn bị ám ảnh và không muốn có người yêu và lấy chồng. Hàng ngày, trong mỗi bữa cơm nghe tiếng thúc giục từ bố mẹ về chuyện lấy chồng, yêu đương mà tôi cảm thấy đau lòng và tổn thương. Tôi cũng không thể mở lời với bố mẹ rằng tôi lo sợ khi bắt đầu vào một mối quan hệ mới, lo sợ rằng bạn trai hoặc chồng tương lai biết tôi bị bệnh đái dầm, lo sợ lại bị tổn thương. Hơn bất cứ ai, hơn bất cứ lúc nào tôi mỏi mỏi tìm được phương pháp giúp tôi thoát khỏi căn bệnh đái dầm này. Để tôi có thể tự tin giao tiếp với mọi người, tự tin để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Bài viết này có hữu ích không?

    ĐĂNG KÝ THÔNG TIN TƯ VẤN

    Khách hàng đăng ký vui lòng gửi chính xác thông tin để nhà thuốc liên hệ tư vấn trực tiếp!

    Các bài viết khác

    Chưa có bình luận nào.

    Gửi ý kiến của bạn