Day dứt khi lỡ mồm vô tâm với mẹ vì đái không tự chủ

Ngày viết: 15/05/2020 - Cập nhật ngày 07/08/2023.

Khi chúng ta lớn lên từng ngày, với sức trẻ, sự hứng thú với những mới mẻ của cuộc sống, những ước muốn, chinh phục khiến chúng không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào. Thời gian chứng kiến sự trưởng thành của mỗi người, nhưng đồng thời cũng âm thầm khiến cha mẹ chúng ta ngày càng già yếu đi.

Sự vô tâm của chúng ta nhiều khi khiến cha mẹ buồn tủi, nhưng chẳng bao giờ họ nói ra, bởi trong mắt những bậc làm cha làm mẹ, bạn vẫn mãi là đứa con bé bỏng và cần được che chở.

Người ta thường nói rằng con cái dù đã lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái thì trong mắt những bậc làm cha làm mẹ, họ vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cũng tương tự như trong cách nhìn của những người làm con làm cái, dù cho mình có khôn lớn bao nhiêu thì cha mẹ vẫn chẳng hề già nua chút nào. Sau đây là câu chuyện chia sẻ của anh Hoàng (Sóc Sơn, Hà Nội):

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa do khách hàng không đồng ý cho đăng ảnh

Bản thân tôi cũng từng mắc sai lầm khi vô tâm với tuổi già của mẹ, cứ vô tâm dựa dẫm, để rồi khi cha mẹ cần sự giúp đỡ, sẻ chia của mình thì tôi lại chẳng nhận ra, cảm thấy phiền phức và phản ứng sốc nổi khiến mẹ tôi đau lòng. Tôi sẽ kể lại câu chuyện của mình biết đâu các bạn thấy bóng hình cha mẹ các bạn trong đó và đừng mắc sai lầm như tôi.

Các bạn biết không, cha tôi mất sớm mẹ nuôi tôi ăn học và không muốn tái hôn. Thấy mẹ vất vả, tôi thương mẹ và luôn cố gắng học tập để mẹ khỏi phiền lòng. Ngày tôi nhận giấy báo vào đại học danh tiếng, mẹ tôi đã khóc vì vui mừng, tôi cũng vậy. Những năm tháng đại học trôi qua nhanh bằng sự tảo tần của mẹ và sự nỗ lực của tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi quyết tâm lập nghiệp ở Hà Nội, mẹ tôi vẫn ở quê với mấy sào ruộng, con lợn, con gà và việc nhang khói cho cha tôi. Ước mơ mua được nhà Hà Nội khiến tôi mải mê với công việc, với việc kiếm tiền, với những mối quan hệ xã hội.

Tôi ít gọi điện về cho mẹ hơn, mẹ thường chủ động gọi cho tôi vào buổi tối, sau cả ngày làm việc mệt mỏi tôi chỉ ậm ừ nói chuyện với mẹ, không hỏi thăm xem mẹ ở nhà thế nào, trời lạnh có hay bị đau nhức xương khớp không? nhà cửa có cần sửa sang gì không?

Mẹ thấy tôi than mệt thì lại sốt sắng động viên tôi nghỉ ngơi, dưỡng sức. Cứ như vậy tôi mặc nhiên cho mình cái quyền được mẹ chăm sóc, hỏi han mà không nhận ra tóc mẹ đã điểm vài sợi bạc, da mẹ đã thêm vài phần nhăn nheo.

Rồi tôi cũng mua được một căn hộ của riêng mình và có một vị trí vứng chắc trong công việc. Tôi lập gia đình và đón mẹ tôi lên ở cùng. Hai đứa cháu kháu khỉnh, đáng yêu lần lượt ra đời. Mẹ vẫn như vậy, dành hết tình yêu cho con, rồi cho cháu. Hai vợ chồng tôi có thể yên tâm đi làm vì ở nhà có mẹ đưa đón con, chăm bẵm cho chúng thơm tho, bụ bẫm, việc nhà vợ tôi cũng được mẹ đỡ đần nhiều.

Hai đứa trẻ cũng rất quấn bà. Đó là những ngày tháng yên bình, hạnh phúc của cả gia đình tôi, nhưng tôi vẫn không nhận ra rằng, tóc mẹ tôi đã bạc gần hết đầu, lưng mẹ đã hơi còng và bước đi có phần chậm chạp, đêm mẹ hay thức dậy mà tôi cũng chẳng hay biết. Mẹ đã rất cố gắng để hai vợ chồng tôi yên tâm với công việc.

Bất ngờ mẹ tôi bị tai biến, bị liệt nửa người một thời gian. Lúc này cuộc sống của gia đình tôi mới bị đảo lộn. Bệnh tai biến để lại di chứng khiến mẹ tôi mắc bệnh đi tiểu không tự chủ, nhất là vào ban đêm. Mẹ đi lại khó khăn nên việc đi vệ sinh gây ra nhiều bất cập, nhiều lúc không kịp đi vào nhà vệ sinh lại tè ra ướt quần và đồ đạc xung quanh.

Có những đêm đang ngủ say lại nghe tiếng mẹ gọi vì cần sự giúp đỡ muốn đi vào nhà vệ sinh. Lúc chạy ra đến nơi thì mọi việc lại đã rồi. Tình trạng không thường xuyên nhưng cũng khiến vợ chồng tôi mệt mỏi vì mất ngủ vào ban đêm và việc thu dọn nhà cửa.

Tôi bắt đầu cằn nhằn mỗi khi đêm hôm mà mẹ gọi dậy mặc dù không phải thường xuyên, cháu nhỏ nghe tiếng ồn thì khóc. Mẹ chỉ im lặng mỗi khi tôi cằn nhằn. Dịp đó đúng lúc công ty tôi chạy dự án mới nên tôi rất căng thẳng. Đỉnh điểm có một hôm do thức khuya để làm việc, đến lúc nằm nghỉ được một lúc lại nghe tiếng mẹ gọi, vào đến nơi thì thấy giường đệm đã ướt sũng.

Vợ tôi phải dỗ con nhỏ vì cháu khóc, tôi không kiềm chế đã nói to tiếng với mẹ: Sao mẹ không gọi con sớm hơn? Con vừa đi ngủ được một chút mẹ đã gọi rồi? Sao mẹ không cố gắng đi vào nhà vệ sinh? Mẹ làm cả nhà thức dậy rồi. Tôi bỗng thấy mẹ ngồi yên lặng, hai mắt bỗng đỏ, mẹ nói: Trời mùa đông tay chân mẹ khó cử động, lúc thấy buồn tiểu thì đã mót lắm chỉ muốn đi luôn. Mẹ gọi con vì cũng sợ ướt giường đệm con lại phải dọn. Mẹ xin lỗi, nếu con thấy phiền vì bệnh tình của mẹ thì có lẽ mẹ nên về quê, ở quê có anh em họ hàng cũng không có gì phải lo cả.

Bỗng đứa con lớn lao vào ôm bà nói: Sao bố lại nói bà vậy, bà có muốn như vậy đâu, bà đang ốm mà. Câu nói của con nhỏ khiến hai vợ chồng tôi hổ thẹn vì cách cư xử và vì mình là người lớn mà còn không hiểu chuyện bằng con trẻ. Tôi bỗng lặng người và cảm thấy mình đã làm những việc tồi tệ với đấng sinh thành. Vợ tôi nói với tôi: Mẹ đã có tuổi, già yếu rồi nên mắc nhiều chứng bệnh, tiểu không tự chủ được cũng là bệnh của người già. Để em tìm xem có loại thuốc nào chữa bệnh tiểu đêm, tiểu nhiều cho mẹ dùng.

Mấy hôm sau vợ tôi mừng rỡ nói chuyện với tôi, rằng có nói chuyện về bệnh tình của mẹ với mấy chị đồng nghiệp và được họ mách cho một loại thuốc trị đái nhiều, đái không tự chủ ở người lớn rất hiệu quả, đó là Thuốc trị đái dầm Đức Thịnh. Tôi tìm hiểu được biết đây là thuốc của Nhà thuốc Đông y gia truyền Đức Thịnh Đường, Nhà thuốc có hơn 200 năm làm thuốc cứu người nên tôi thấy yên tâm. Ngay lập tức, tôi gọi đến CÔNG TY CỔ PHẦN TẬP ĐOÀN 3T ĐỨC THỊNH GROUP là đơn vị phân phối sản phẩm để được nghe tư vấn và quyết định mua một liệu trình về cho mẹ dùng thử.

Tối hôm đó tôi sang phòng với mẹ, đưa thuốc cho mẹ uống. Mẹ không giận tôi nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Mẹ nói rằng: Con đã trưởng thành nhưng con vẫn là con mẹ, mẹ chẳng thể giận con, mẹ chỉ buồn vì già cả trở nên vô dụng làm phiền con cháu. Tôi đã khóc các bạn ạ, tôi nhận ra mình đã quá vô tâm, mà nếu không có lời nói của đứa con mình, tôi đã chẳng nhận ra sai lầm của mình. Thật may là sau khi uống Thuốc trị đái dầm Đức Thịnh một thời gian mẹ tôi đã cải thiện chứng đi tiểu nhiều, tiểu không tự chủ đáng kể. Vợ chồng tôi cũng cố gắng thu xếp công việc để quan tâm, hỏi han mẹ nhiều hơn, nhắc mẹ uống thuốc mỗi ngày để trị dứt điểm că bệnh. Vì không còn đi tiểu đêm nữa nên sức khỏe mẹ tôi đã được cải thiện, bà chịu khó tập thể dục nhẹ nhàng nên đã đi lại được như trước. Cuộc sống gia đình lại trở nên yên ả như trước đây.

Tôi nghiệm ra một điều, trong suốt quá trình khôn lớn, không có đứa trẻ nào là chưa từng gây ra những lỗi lầm khiến cha mẹ phải phiền lòng. Nhưng sau đó chúng ta có ý thức sửa chữa lỗi lầm và hàn gắn mọi vết thương trong lòng cha mẹ chính là niềm an ủi lớn nhất đối với bậc làm cha làm mẹ các bạn ạ.

Cha mẹ chính là những người quan trọng nhất cuộc đời mỗi chúng ta, hãy trân quý từng khoảnh khắc bên cạnh họ, quan tâm, chăm sóc cho họ y hệt như họ đã lo lắng cho ta những ngày thơ bé. Họ đã dành cho bạn cả cuộc đời rồi, khi bạn đủ trưởng thành để nhận ra điều đó, nghĩa là thời gian còn lại bạn có thể dành cho cha mẹ mình chẳng còn bao nhiêu đâu. Tôi thấy thật may mắn vì sớm nhận ra và hàn gắn vết thương trong lòng mẹ mình, và cũng nhờ Thuốc trị đái dầm Đức Thịnh đã giúp tôi chữa khỏi bệnh cho mẹ mình, làm tròn chữ hiếu, gắn kết yêu thương mọi thành viên trong gia đình một cách trọn vẹn nhất.

Bài viết này có hữu ích không?

    ĐĂNG KÝ THÔNG TIN TƯ VẤN

    Khách hàng đăng ký vui lòng gửi chính xác thông tin để nhà thuốc liên hệ tư vấn trực tiếp!

    Các bài viết khác

    Chưa có bình luận nào.

    Gửi ý kiến của bạn